Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng





Dành tặng những ngày gió mùa…
Cho cái tôi muốn một mình
Cho cái tôi đang cô đơn
Cho cái tôi cần điểm tựa…
Đi ngoài phố thấy đôi tình nhân hẹn hò, chàng vuốt tóc, nàng e thẹn mỉm cười.
Đi ngoài phố thấy mưa tầm tã, chàng vội vàng đến mang áo mưa cho nàng trước cổng trường, nàng hạnh phúc đến phát điên rồi thưởng cho chàng một cái ôm thật chặt khi ngồi nép vào đằng sau xe.
Đi ngoài phố thấy tay trong tay, chàng nắm tay nàng qua đường, nàng cứ thế, luôn cảm thấy an toàn khi có chàng đứng trước dòng xe vội vã của thị thành.
Đi ngoài phố, hình như là cãi nhau, nàng quệt vội một giọt lăn nhanh ở má, chàng không biết, nàng im lặng, rồi chàng bỗng dưng lấy tay nàng vòng qua ôm eo chàng, chàng không biết, đằng sau mắt nàng đang cười…


Đi ngoài phố, một mình ta thấy những cảnh như thế, đôi lúc thấy vui, nhìn lại mình, nhiều lúc thấy buồn… Đã rất nhiều lần ta chống chế, rằng ta chỉ cần bạn bè, ta cần một cuộc sống tự do, không ràng buộc, có người yêu vô cùng phức tạp, có người yêu rất đau đầu, có người yêu rồi chia tay thì buồn lắm, ta muốn một mình… Rồi cái sự một mình ấy, nhiều khi trong phẳng lặng, ta thấy cô đơn quá, cô đơn đến nỗi chỉ cần một ngày mưa nào đó, đi giữa những dòng người tấp nập, ta thèm vô cùng một bàn tay, một bờ vai, một cái ôm chặt. Vậy đó, đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, cho cái tôi một mình, cho cái tôi cô đơn…

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, không phải bạn bè, không phải anh em, không phải người yêu, càng không là bồ bịch, chỉ là khi cần nhau giữa cuộc sống đầy tất bật khiến đôi vai ta mệt mỏi, ngồi tựa vào nhau nhấm nháp ly cà phê nhỏ bên hồ, cảm giác tĩnh lặng nhìn dòng người vội vã đi qua, thấy lòng mình bình an.

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, thấy cô đơn giữa mùa hoang hoải kéo về, lại vòng tay thật chặt dạo hết những con phố của thị thành, để giống như là 2 kẻ đang hẹn hò, để xem phim, để cùng nhau đi ăn tối, để bỗng thẹn thùng trước cái đan tay giả vờ như không biết, để ngoảnh mặt đi khi thấy hạnh phúc gần kề.

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, để nụ cười ai cũng vô cùng thanh thản, chẳng phải là cái nhìn dò xét, chẳng phải là những ánh mắt đầy ẩn ý xung quanh, chỉ là một nụ cười vô tư lự, để thấy cuộc đời vẫn vô vàn màu xanh…

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, không ghen tuông, không ngờ vực, không khóc lóc một mình giữa đêm dài, không bủa vây bởi những vòng khói thuốc, không là duy nhất và cũng không bị trói chặt bởi những ước ao về mối tình bất diệt. Cứ bên cạnh đời nhau như thế, thỉnh thoảng gặp nhau để cuộc sống nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lãng đãng quên đi theo dòng thời gian trôi.

Nhưng sau cùng…
Ta vẫn cần một mối quan hệ rõ ràng, để có một người níu giữ ta lại giữa những hoàng hôn rất vội, mải mê đuổi theo những thứ xa vời mà không nhớ đến những thương yêu gần bên. Để khi cảm thấy hạnh phúc thì cười òa còn mệt nhoài thì khóc như đứa trẻ, vẫn ta của những tháng ngày quen thuộc, chứ không phải là một người chạy vô hướng vì những điều viển vông.

Ta vẫn cần một mối quan hệ rõ ràng như thế, để mải miết nhìn nhau khi khó nhọc cũng cảm thấy an lòng, để cái nắm tay vội khi trong lòng nức nở cũng thành liều thuốc. Để cái ôm chặt giữa tiết trời se lạnh cũng thành chiếc khăn len ấm sực. Để mỗi lắng lo cũng trở nên dịu dàng, nhưng chắc hẳn rồi, chỉ cần là thế thôi, không nhất thiết phải là tình yêu đâu. Bởi cuộc đời có nhiều chuyện đáng quan tâm hơn là yêu đương mà, có phải không?

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

21-12-2012: Hãy thôi!!!

Hnay, ngày đặc biệt đối với 1 người !!!?
Tôi tính sẽ làm họ vui, làm 1 điều gì đó bất ngờ... nhưng chẳng có gì xảy ra ngoài 1 đống hỗn độn.

Đôi khi tôi trễ nãi làm người khác không hài lòng, và chuyện này cũng thường xảy ra. Mọi diễn biến ngày càng phức tạp hơn tôi tưởng... có lẽ do tôi.
Có câu "trao yêu thương thật nhiều nên tổn thương cũng thật nhiều".
Họ khóc, khóc rất nhiều... Tôi nghĩ tôi đã làm gì thế này?
Họ van xin tôi: "đừng hành hạ tao nữa?"
Tôi nghe mà lại chạnh lòng làm sao. Càng muốn đụng vào họ, họ càng đẩy tôi ra xa.
Và tôi cũng đã im lặng suốt cả ngày hôm nay... IM LẶNG có lẽ là tốt nhất cho cả tôi và họ!

Lúc họ về, họ bước đi ko một chút gì gọi là điếm xỉa tới tôi... chờ khoảng 10 nghĩ họ đi hẳn tôi mới về.
Tôi sợ khi thấy mặt tôi họ lại ghét. - Tôi cảm thấy sự hiện diện của tôi làm tổn thương họ...
Ra khỏi cửa, bước xuống vài bậc thang, tôi thấy họ ngồi, có lẽ nhưng muốn chờ tôi rồi nói cái gì đó?
Tôi lại sợ... thôi đi lối khác vậy!

THÔI! HÃY THÔI! -  Nếu tôi nói được và tôi làm được thì tôi không biết mình ra sao nữa!

Cách chơi với Bạn của Tôi thật sự có VẤN ĐỀ...

Nếu có thể trở lại như 1 năm rưỡi trước thì có lẽ tốt hơn... cho tôi và họ......
Những ngày chỉ có tôi với tôi... lúc đó tôi ko sợ ai bị tôi làm tổn thương.

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

26-08-2012:Nhẫn Tâm!

Lý do vì sao tôi lại như z!
- chửi bạn mình 1 cách quá đáng. Sao lại nói với bạn thân là : "nhìn m, t thấy ngứa mắt?".
Nói xong tôi chợt nhận ra: mình đã làm gì z! nói 1 câu ko còn tình nghĩa!
Bạn ứ nước mắt. Tôi cũng buồn muốn khóc, khi tôi ko ngờ chính tôi đã làm tổn thương bạn.

Tôi vô tình! Tôi nhẫn tâm!
Không ngừng làm tổn thương bạn mình hết lần này tới lần khác!
Có lẽ tôi nên chấm dứt tình bạn này!
"Chính t đang hành hạ m! T không biết sao t có thể làm z! Chấm dứt đi, hi vọng có lẽ m sẽ vui!"
Tôi không có cam đảm để nói với Bạn câu đó.
Vì Tôi nghĩ Bạn đã là 1 phần trong Tôi... Không Bạn thì Tôi không biết mình còn là chính mình không nữa!

Nhưng làm sao để Tôi không tổn thương Bạn nữa!
Tôi muốn gánh việc, giúp đỡ bạn. Nhưng Tôi yếu kém, điều đó không thể.
Chủ nhật, ngày Tôi làm - Bạn vào làm liền tay, không ngừng nghỉ. Tôi không muốn, nhưng có lẽ vì Tôi chậm chạp!

Tất cả là do TÔI!

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

22-08-2012: Đặt xuống

Chạy xe... dằm mưa... nghe nhạc... và nhớ!!! Tại sao lại ghét mưa!??
-Có thời gian, rất thích tắm mưa. Cho dù mặc áo dài trắng, trời mưa thì vẫn ko mặc áo mưa... khiến mọi người tròn mắt nhìn. Tía, Má, Anh la rày!
-Và có lúc đôi khi chở bạn, tôi vẫn ko muốn mặc áo mưa. Cả 2 cùng dằm mưa, cảm giác mát mẻ, vui vẻ vì có bạn bên cạnh....
-Và khi ko còn bạn, tôi vẫn rất yêu mưa. vì có mưa, tôi đã khóc rất ngọt... ko ai biết tôi khóc vì những giọt nước mắt hòa với giọt mưa...
-Và bây h... tôi đã đặt tất cả xuống... ko mang theo bên mình những vướng bận gì nữa... ko mang hình ảnh của bạn bên tôi nữa... thì tôi ghét mưa!!!
Mưa làm tôi cô đơn, giá rét!
"uhm thì... đợi hết mưa rồi đi hen!!!
T ngại mưa. t ghét mưa... Và t đã giải thích cho m rồi đó.
Nhưng nếu có mưa và có m ở bên cạnh thì ko sao!!!
Nếu t chạy xe, dằm mưa và nc với m thì có lẽ t đã ko nhớ, và ghi nhiều như thế này"

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

18-08-2012: Những người bạn quanh tôi!!!

- Lâu lâu gặp, đủ chuyện để nói, để bàn!!! Nói hoài không hết!!!

- Hi vọng dù thời gian có trôi, mọi sự có đổi thay... Chúng ta vẫn nở trên môi những nụ cười!







Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

17-08-2012


Bản thân mình có 1 tính cách - khiến bản thân, bạn bè chung quanh mình chịu thiệt thòi!

1 đứa bạn nói:
- Không biết tính m sao! Chứ nếu là t, bạn t mà bị người khác nói xấu, ăn hiếp, nói sai ảnh hưởng tới bạn mình là t hốt, t xử... Còn m thì chỉ biết im lặng, rồi cho qua. Không mở miệng nói đỡ cho bạn mình 1 câu!!!

Đó không phải chỉ là 1 mình đứa bạn đó nói thôi đâu, mà còn nhiều người nữa!

Có lẽ vì tôi quá nhát!!!

Nhiều lúc cũng tức chính mình lắm!
Tại sao lúc đó ko bênh bạn mình?
Tại sao ko nói đc 1 câu gì đó thiệt là hay ho về bạn.... Mà chỉ biết im, ừ..ờ... cho qua!

Cái thái độ đó khiến bản thân mình, bạn mình cảm thấy khó chịu...

Tôi ơi! M phải thay đổi đi chứ!

Hãy cứ làm những gì mình thích!

Hãy cứ dũng cảm bước tiếp dù con đường phía trước đầy chông gai.

Hãy cứ đi để rồi vấp ngã.

Hãy cứ làm để rồi thất bại.

Hãy cứ hi vọng để rồi thất vọng.

Hãy cứ khóc để bị cho là yếu đuối.

Hãy cứ mỉm cười để người ta cho là mình hạnh phúc.

Hãy cứ yêu để rồi chia tay.

Hãy cứ nói để rồi biết mình sai.

Hãy cứ chu du để rồi khám phá.

Hãy cứ dũng cảm bước tiếp dù con đường phía trước đầy chông gai.



Để rồi sau tất cả những điều đó ta sẽ:

Trưởng thành hơn.

Mạnh mẽ hơn.

Quý trọng thời gian hơn.

Biết giá trị của những giọt nước mắt… Khóc đâu phải là hèn nhát, khóc cũng là một cách để cho người ta thấy mình kiên cường, chỉ có những người không dám khóc trước mặt người khác mới là yếu đuối.

Cười đâu chỉ khi hạnh phúc. Mà ngay cả khi đau khổ nhất con người ta cũng có thể mỉm cười. Quan trọng là ta luôn mỉm cười và biết cách mỉm cười với cuộc sống.
Biết yêu một người là điều rất hạnh phúc. Và được một người yêu lại càng hạnh phúc hơn. Giữ được hạnh phúc đó lại  là một điều vô cùng khó khăn. Và khi ta không thể giữ được nó nữa thì hãy buông tay. Để trái tim biết thế nào đau, để rồi nó lại biết thế nào loạn nhịp.

Vượt qua được nỗi “ngại” của chính mình. Bạn sai, chẳng sao cả, bởi trên đời ai mà chẳng dại một đôi lần. Không ai hoàn hảo. Quan trọng là bạn biết mình sai ở đâu? Và sẽ sửa nó như thế nào?

Không bao bỏ cuộc dù khó khăn đang chờ đón. Để ta không bao giờ phải nói “giá như” hay nghĩ mình “mình hối hận” vì đã không làm như vậy.

Và hãy cứ yêu đời vì mỗi ngày là một niềm vui

Buông!

Nhấc lên được thì bỏ xuống được...
Có lẽ mình chấp nhận sự thật này là quá trễ!
Hãy tìm lại chính mình...
17-08-12  
Ba Tu Kinh